chuyen nay` t copy lai thui naz...ko phai? t vit dau do' hi`hi`
Chị đi bên em nhưng mình là chị, em ... không giống người ta. Lần đầu đi
bên em chị thấy ngượng ngùng, muốn được yêu thương, được bé nhỏ khi
trong vòng tay một người. Cám ơn “em" đã đến, cám ơn em vì
đã cho chị thấy nụ cười có ý nghĩa như nào trong cuộc sống mà lâu lắm
rồi chị cất nó ngủ ngoan, cám ơn em vì cho chị biết đằng sau mỗi giọt
nước mắt của chị là cả sự lo lắng ân cần em dành cho, cám ơn em, cám ơn
em ..vì ..vì đã là như thế …!
Tình yêu đầu đứt dở. Chị đã nghĩ
sẽ chẳng bao giờ và chẳng khi nào chị quên được, đơn giản bởi lẽ chị đã
yêu bằng hết con tìm mình, yêu bằng sự hồn nhiên và cả cái ngu ngơ khờ
dại của một đứa sinh viên trường báo vừa tròn 20. Tình yêu đẹp và hoàn
hảo, khiến chị không thể tin sẽ có ngày người ấy lạnh lùng ra đi để làm
chú rể trong đám cưới mà chị không được làm cô dâu.
Chị đã
phải thật cố gắng, cố gắng thật nhiều để tiếp tục cuộc sống của mình khi
không có người ta bên cạnh. Công việc học lu bù, những chuyến đi thực
tế đến những vùng xa cùng với những lo toan của một đứa sinh viên nghèo
không làm chị quên được người ta. Trái tim cũng theo đó dần thấy lạnh
lùng vô cảm. Con bé sắp 22, chị vẫn muốn giữ mãi những gì là đầu tiên
ấy, người ta có gia đình và một nhóc xinh xắn... Chị biết là như thế.
Rồi tình cờ…em đến
Chị vẫn gọi em trống không và ngỗ
ngược (em vẫn bảo như thế) “ê! Ku ..đang làm gì đấy. Chém gió chứ”. Em
vẫn ngoan ngoãn gửi lại biểu tương cái mặt bí xị. Chị biết em không
thích, nhưng ai nói em sinh sau chị. Chị vẫn vênh mặt lên như thế mặc kệ
em luôn nói “Đừng gọi em như thế ...Em lớn rồi". Đúng thật, em lớn rồi
mà, con trai 21 tuổi, sinh viên năm 2 rồi có còn bé nữa đâu. Nhưng chị
bướng vẫn gọi em theo cách của mình.
Em chia sẻ với chị những
điều chị băn khoăn suy nghĩ, trước em chị thấy mình ngố thật. Em vẫn nói
“Lúc nào cũng nói chị lớn rồi mà gà không chịu được". Ờ ..đúng rồi chị
gà thật, là em đã chỉ cho chị biết mà.
Chị thích cảm giác được
ngồi chém gió với em qua cửa sổ yahoo vì cả chị và em đều bận nhiều với
việc học. Em luôn sẵn sàng lắng nghe những điều chị nói, và bao giờ
cũng kết thúc bằng lời nhắc "Gà ..ngủ đi..ngố quá mất thôi ..”. Tự nhiên
những lúc đó chị thấy mình con nít quá. Là em lớn hơn, em đã cho chị
thấy điều đó.
Quán trà sữa ngày cuối năm. Hà Nội giữa đông
lạnh và mưa phùn, họ trong tay nhau ấm áp. Chị đi bên em nhưng mình là
chị, em ... không giống người ta. Lần đầu đi bên em chị thấy ngượng
ngùng, muốn được yêu thương, được bé nhỏ khi trong vòng tay một người.
Góc tầng 2, người ta đan tay vào nhau xuýt xoa vì lạnh, chị ngồi
bên em, cứ nhìn xa xôi như đang muốn kiếm tìm, muốn biết điều kỳ diệu gì
đó là dành cho mình. Chị cảm nhận nhịp tim mình đập vội vàng gấp gáp,
khó thở như ai đó bóp nghẹt trái tim… Là em đang nhìn chị, thì thầm thật
khẽ."Anh ..thích em". Tai chị như ù đi khi đó, là em đang nói, đúng là
em. Chị đã ngượng ngùng, im lặng, chỉ thấy từng nhịp thở như có cả cái
run run khó nói…
Tiễn chị về khu nhà trọ, cả 2 lặng im. Chị
biết em sẽ suy nghĩ nhiều lắm, lên phòng rồi mà chị không thể nào tin
được là "em" thích "chị"…là như thế sao?
Mình im lặng, chị
cũng không gọi em chém gió trên yahoo nữa. Những dòng status đầy tâm
trạng... Cả 2 cùng hiều nhưng không nói.
“Em” à, là “chị”
thích em ,"chị" cũng rất thích "em" như vậy đấy … Là điều chị muốn nói …
Mình là một đôi, không phải chị em, một đôi, "anh" nhé!